Lớn lên con sẽ báo hiếu ba mẹ

8:34:00 AM - Wednesday, August 19, 2015
Con thương mẹ vì sống với cha không hạnh phúc, Con thương cha vì dù nhiều tật xấu nhưng trong lòng con cha vẫn là số một.

 Dẫu biết cuộc sống, đường đời còn dài và gian nan vất vả lắm nhưng sao con thấy những gì sảy ra trong suốt hơn hai chục năm qua mệt mỏi và đau đớn quá. Ở tuổi này con cũng đã cảm nhận được xã hội thật sự biết bao muộn phiền lo âu. Mảnh đời nào cũng lắm màu hồng, ước mong nhưng con thực sự chỉ cần những điều rất giản đơn thôi, đó là lúc nào cũng thấy cha mẹ và các anh chị trong nhà mình luôn khỏe mạnh, bình an, vui vẻ hạnh phúc bên nhau đến trăm tuổi, con chỉ muốn gia đình mình luôn sống hòa thuận bên nhau dù đôi lúc cha mẹ giận nhau nhưng rồi lại hài hòa như xưa.


....Mẹ à, nhiều khi con nghĩ quẩn rằng, cha mẹ không thế sống chung mái nhà nữa rồi, con cũng từng nghĩ chỉ cần cha mẹ và các anh chị mạnh khỏe hạnh phúc, vui vẻ con nguyện sẽ chăm sóc mẹ và tránh xa cha, để cha tự chăm lo một mình. Nhưng nghĩ lại, con làm như vậy nghĩa là chia sẽ gia đình, sẽ làm đảo lộn cuộc sống của gia đình mình. Nên con lại thôi. Nhưng cứ lần nào về con cũng nghe, mọi người kể, láng giếng kể về cha của con, lúc đó như ngàn mũi dao đâm và tim con vậy, giá mà cha con yêu thương mẹ nhiều hơn, không uống nhiều rượu để rồi khi mất kiểm soát, lại la mắng mẹ, xúc phạm họ đàng ngoại, con buồn lắm, nhưng con biết đó chỉ là một phần rất nhỏ trong nỗi đau vô vàn mà mẹ phải ghánh chịu trước cha của con khoảng chừng bốn mươi năm như vậy. Đã thế ba con không mảy may thay đổi, bạc bẽo hơn xưa, uống rượu nhiều hơn xưa và nhiều chuyện thị phi với xóm làng hơn xưa.

 Mẹ biết không, ngày con với cha xô xát với nhau vào dịp Tết đó, con hối hận lắm, một người con mà dám hạ thẳng tay với cha mình giữa gian nhà đơn xơ, để rồi cả nhà ăn Tết trong thầm lặng, con bất hiếu lắm phải không mẹ. Hôm đó cha cũng la mắng mẹ, năm nào cũng thế, cứ Tết về là thế, bữa cơm chan nước mắt, mặn đắng, cha của con mọi người nói, tính tốt nhưng hay uống rượu nên thiếu kiềm chế trong lời nói, hành động, thành ra lại là tật xấu. Cha lao đến đòi đánh mẹ và lúc đó bản tính súc sinh trong con trỗi dậy, con chỉ suy nghĩ được là không ai được làm tổn thương mẹ thêm một lần nào nữa và như thế con chở thành bất hiếu, một loài cầm thú vô ơn. 

 Sau lần đó, con suy nghĩ rất nhiều, con biết con đã sai, một sai lầm nghiêm trọng trong cuộc đời mà có lẽ muôn nghìn kiếp con không thể rửa sạch tội, con cũng biết nỗi buồn trên khuôn mặt mẹ, cha mẹ gần như già đi nhanh hơn sau ngày đó, dù con biết mẹ cũng giận cha lắm, vì sự bội bạc của cha, nhưng mẹ lại yêu cha rất nhiều. Duyên nợ của cha mẹ là như vậy hay sao đó, yêu thương nhau thật, sống cùng mái nhà vượt qua nhiều khó khăn cùng nhau nhưng... vẫn khắc khẩu như thế và mẹ vẫn là người nhẫn nhịn cha, vẫn tự mình gặm nhấm nỗi đau, dằn vặt mỗi đêm vào trong giấc ngủ. 

 Con cũng đã từng nghĩ, nên để cha mẹ ly hôn, để giải thoát cho nhau nhưng một ngày nào đó nếu chẳng may trái gió trở trời, ba mẹ sống một mình như vậy ai sẽ mua thuốc, ai nấu cơm? Ba mẹ đã sống vì anh em con hơn nửa đời người rồi, giờ sao con nỡ ích kỷ bắt hai người phải vì chúng con mà chia ly như vậy được. Dân gian vẫn thường nói: "con chăm cha, không bằng bà chăm ông" là thế. Nên con lại thôi. 

 Trong mắt mọi người, từ bé con đã là đứa vô tư, mạnh mẽ, ít khóc nhưng con hay trốn khóc một mình rồi lại bình thản không để ai biết. Từ hồi đi học đại học, hai mùa hè con đều tranh thủ về nhà hết cả thời gian nghỉ, tiếc là cả hai lần đó ba mẹ đều giận nhau, như vậy con có ở lại thành phố cũng chả thể học hành được. Con về cho mọi người vui vẻ hơn, ít nhất còn có người trò chuyện hay cũng vì con mà ngồi chung mâm cơm.

 Giờ con đã lớn, và trưởng thành thực sự, con đã tự chăm sóc cho bản thân, cũng tự kiếm cho mình một công việc phù hợp với sức khỏe, và hơn hết Sếp của con, ông ấy rất tốt, luôn là động lực giúp con hoàn thiện bản thân, hơn hết ông ấy cũng giúp đỡ con rất nhiều trong công việc, cũng như cuộc sống. Một người đáng để con kính nể và tôn trọng. 

  Mùa vu lan lại về, con thương mẹ vì sống với ba không hạnh phúc. Con thương cha vì dù nhiều tật xấu nhưng trong lòng con cha vẫn là số một. cha đã làm việc rất vất vả để nuôi anh chị em con khôn lớn và chả tiếc chúng con một cái gì. Dù không giàu không điệu kiện như gia đình khác nhưng từ điện thoại, máy tính, xe máy... chúng con cần là cha mẹ sẽ mua ngay mà không mảy may chần chừ.

 Thương cha mẹ nhưng con chỉ biết nói miệng chứ chưa có hành động gì. Con cảm thấy có lỗi nhiều lắm, hãy đợi con lớn thêm chút nữa, con sẽ bù đắp cho cha mẹ. Mẹ bảo con đừng suy nghĩ gì, con nào dám tỏ ra buồn để mẹ phải lo thêm nữa nhưng mà tim đau lắm. Vu Lan về rồi, con nơi đây sẽ luồn cầu chúc, mong cho cha mẹ luôn hạnh phúc, vui vẻ bên nhau, bình an, sức khỏe, chờ ngày con "khôn lớn" nhé cha mẹ của con. 

Cha đừng la mắng mẹ thêm nữa nhé. Con yêu cha mẹ nhiều. 

Giza

Tin Nổi Bật